Hai mươi năm về trước, một cô gái mang trong mình nhiệt huyết, khát vọng của tuổi trẻ háo hức bước vào nghề, đến với những bé thơ, để được làm cô giáo, được làm người mẹ thứ hai của trẻ.
Khi ấy tôi và các bạn của tôi chưa mường tượng được sự vất vả, gian truân của nghề cô nuôi dạy trẻ. Tuổi còn trẻ, chưa lập gia đình, kĩ năng chăm trẻ chưa có, chỉ là những kiến thức được học tại trường sư phạm, chúng tôi đã gặp phải biết bao sự khó khăn khi được giao chăm sóc giáo dục các cháu nhỏ tuổi: Các con khóc, con biếng ăn, con khó ngủ rồi những lúc có con còn ốm, con chưa tự chủ về vệ sinh cá nhân... Có những lúc sự chán nản đã ập đến với tôi, ý nghĩ bỏ nghề từng làm tôi trăn trở.
Tôi đã trải qua tất cả các lớp dạy với các độ tuổi khác nhau trong trường mầm non. Mỗi lớp học đối với tôi là một sự khám phá mới với những bước đi khác nhau. Những tất cả các con đường đều đi đến mục tiêu chung là làm sao để các con yêu cô, yêu bạn, yêu trường. Làm sao để các con khỏe vì các con xứng đáng được yêu thương, chăm sóc. Đồng hành cùng tôi trên những con đường đó là các đồng chí lãnh đạo Ban Giám Hiệu nhà trường, là đồng nghiệp, là gia đình và đặc biệt là sự ủng hộ của các thế hệ phụ huynh học sinh. Phụ huynh luôn tin tưởng và đồng lòng với những quan điểm. ủng hộ giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình - là một cô giáo mầm non.
Tôi không còn nhớ mình đã là "chú Cuội" trong "đêm hội trăng Rằm" bao nhiêu năm rồi, và cũng không còn nhớ đã hướng dẫn bao đội múa, đội hát tham gia các ngày Hội nữa... Chỉ biết rằng, hình như nghề đã ngấm vào máu và trở thành cái gì đó thiêng liêng đối với cuộc đời tôi.
Đôi khi chính tôi cũng không hiểu mình lấy đâu ra năng lượng để sống, để làm việc và cố gắng làm việc tốt như vậy? Nhà xa, mỗi ngày đi làm mất khá nhiều thời gian, ngày nắng không sao, những ngày mưa thật vất vả ấy vậy mà vẫn vừa làm công tác chuyên môn, vừa kiêm nhiệm công tác công đoàn... và vẫn luôn tươi vui, luôn nở nụ cười.
Có lẽ "chỉ có thể là YÊU thôi". Vâng, chỉ có lòng yêu nghề sâu sắc mới có thể tạo sức mạnh giúp tôi vượt qua những trở ngại để đứng vững và phát triển như ngày hôm nay. Những nét mặt đáng yêu, những nụ cười thơ ngây, hồn nhiên của các cháu chính là động lực để tôi có được ngày hôm nay.
Ngồi viết những dòng tâm sự về quãng đường đã qua, trong tôi lại trào dâng những xúc cảm khiến tim thổn thức và mắt rưng rưng. Tôi không biết phải diễn đạt thế nào trạng thái của tôi lúc này. Chỉ biết rằng, nếu thời gian có quay trở lại, tôi vẫn chọn con đường này, con đường trở thành CÔ GIÁO MẦM NON, con đường mà đưa tôi đến với những ánh mắt xoe tròn, nụ cười thơ ngây, những tiếng gọi bi bô, con đường đưa tôi đến bến bờ hạnh phúc