Khi một đứa trẻ bắt đầu muốn tự đi giày thì đó sẽ là sự kiện quan trọng đầu tiên trong đời để cha mẹ nhường vai chính cho trẻ tự làm. Ban đầu có thể trẻ chưa đi được ngay, phải trái lẫn lộn, lúc đó cha mẹ trong vai trò là người trợ giúp đừng vội can thiệp "đi nhanh lên không nào", rồi tranh lấy làm thay trẻ. Bởi nếu làm vậy trẻ sẽ không có cơ hội để trải nghiệm việc tự mình đi giày, không có cơ hội khẳng định tính tự chủ của bản thân.
Việc trẻ bị tước đoạt công việc của bản thân trong sinh hoạt hàng ngày không phải là ít. Lẽ ra cha mẹ chỉ cần nhẫn nại chờ đợi một chút là trẻ có thể làm được, nhưng vì nóng vội mà cha mẹ đã giục giã rồi làm thay trẻ.
Trẻ phải được đóng vai chính trong cuộc đời mình, tự mình sống và tự mình trải nghiệm. Việc cha mẹ nên làm là cho trẻ nhìn theo và bắt chước những việc mà trẻ phải làm, rồi kiên nhẫn chờ đợi trẻ làm nó thành thạo. Để làm được điều đó cha mẹ cần giống như những "huấn luyện viên" tạo cho trẻ cái "khung" rồi giúp trẻ sống vui vẻ và hạnh phúc.
"Huấn luyện viên" chắc chắn sẽ không thể thi đấu thay cầu thủ. Công việc của "huấn luyện viên" là đưa ra những hỗ trợ cần thiết giúp cho tài năng của cầu thủ thăng hoa. Để trở thành "huấn luyện viên" cho con mình cha mẹ hãy:
- Biết khả năng của con có là vô hạn.
- Hiểu rằng lúc nào con cũng ham học hỏi để tiến bộ hơn.
- Kiên nhẫn chờ đợi và biết mềm dẻo trợ giúp con khi cần thiết.
Làm được điều đó, cha mẹ sẽ luôn nhận được sự kính trọng từ con trẻ. Bởi dù ở vị trí nào đi nữa, cha mẹ hay huấn luyện viên, nếu bạn không nhận được sự tôn trọng từ trẻ thì việc bạn hợp tác với con cũng sẽ rất khó khăn. Hơn nữa, nếu cha mẹ luôn thực thi 3 điều trên trong cuộc sống hàng ngày thì chắc chắn trẻ sẽ cảm thấy mình được yêu thương. "Con có rất nhiều khả năng. Bố, mẹ biết là con luôn cố gắng để giỏi hơn. Bố mẹ sẽ luôn ủng hộ và hỗ trợ con hết mình để con đạt được điều con mong muốn", đó chẳng phải là thông điệp tuyệt vời gói trọn tình yêu thương của cha mẹ đó sao? Nếu con luôn cảm nhận được điều này thì chắc chắn con sẽ trở nên mạnh mẽ.